- Trang chủ
- Phúc Nữ Nhà Nông
- 215: May Mắn
Tác giả:
"
Hắn thở dài nói:" Không biết thời tiết năm nay làm sao, thời gian trước thì mưa to liên tục, hai ngày nay nhiệt độ lại tăng vọt lên, trông có vẻ còn nóng hơn năm ngoái, có người xuống ruộng bón phân, còn suýt chút nữa bị ngất vì cảm nắng.
"
Phó huyện lệnh cũng híp mắt nhìn trời cao không một gợn mây, thở dài gật đầu.
Vừa ngoảnh đầu thì thấy hai đứa bé đứng lấp sau người Chu đại lang, liền cười vẫy tay," Vừa nhìn thấy nhưng quên hỏi hai đứa, hai cháu ở nhà nào? "
Mãn Bảo và Bạch Thiện Bảo làm chuyện lớn như vậy, nên giờ thấy huyện lệnh thì hơi chột dạ, hai người tự cho rằng mình đã trốn đủ kỹ, nên thấy được nêu tên thì há mồm ngạc nhiên.
Mãn Bảo nắm lấy tay Bạch Thiện Bảo theo bản năng, hai cái tay nhỏ giật giật như đang chào hỏi lẫn nhau, sau đó đồng thời tiến lên hành lễ.
Mãn Bảo quay người chỉ về phía đầu thôn, nói:" Bẩm huyện lệnh đại nhân, nhà cháu ở đằng kia, vừa nãy người còn đi vào xem rồi đấy ạ.
"
Vừa nãy nhà họ Chu cũng phơi hạt thóc mốc, tuy rằng đã hong qua một lần rồi, nhưng trời nắng to như vậy, đương nhiên là càng phơi nhiều càng tốt.
Chẳng qua lúc ấy Mãn Bảo thấy hơi chột dạ, cho nên chỉ trốn ở đằng sau xem.
Phó huyện lệnh có ấn tượng sâu sắc với nhà đó, cười hỏi," Nhà có hai dãy nhà gạch mái ngói kia là nhà cháu? "
Mãn Bảo hung hăng gật đầu.
Phó huyện lệnh gật đầu như hiểu ra, thảo nào bọn họ cho con gái đến trường đi học, hóa ra là gia cảnh giàu có.
Theo Phó huyện lệnh thấy, trong toàn bộ thôn Thất Lí này, ngoại trừ hai nhà họ Bạch, thì căn cơ của nhà họ Chu hẳn là dày nhất, thậm chí còn dày hơn nhà trưởng thôn.
Kết luận này lấy căn cứ từ đâu?
Đương nhiên là ở cái nhà kia, cả một dãy nhà gạch mái ngói, còn mới tinh, ngay cả nhà trưởng thôn lúc sáng họ từng đến cũng chưa tốt được như vậy.
Phó huyện lệnh cũng không biết nhà họ Chu chỉ được cái mã ngoài mà thôi, ấn tượng của hắn với Chu lão đầu cũng khá tốt, nhiều thêm hai phần tôn trọng.
Dù sao cũng là người có bản lĩnh, không chỉ sinh được nhiều con trai, còn có thể tích cóp được của cải dày như vậy.
" Hai đứa cháu đi cùng ta đi, lát nữa chúng ta trò chuyện.
"Hắn cười nhìn về phía Bạch lão gia, nói:" Bạch lão gia không ngại có thêm hai người bạn nhỏ này chứ? "
Bạch lão gia cầu còn không được, trong đó có một đứa là cháu trai của hắn mà, vội vàng cười nói:" Vô cùng hoan nghênh.
"
Đương nhiên, Phó huyện lệnh còn mời trưởng thôn và Chu lão đầu đi cùng, định sau khi đi đến nhà họ Bạch xong thì lại đi tìm hiểu tình hình kỹ càng, dù sao hắn còn chưa ra xem tình hình ở ngoài ruộng nữa.
Lần đầu tiên Chu lão đầu được tham gia loại hội nghị này, vẻ mặt ngây ngốc đi theo.
Lí trưởng và trưởng thôn đều có chút kinh nghiệm, không nhắc đến lí trưởng, trước kia lần nào huyện lệnh xuống nông thôn, cho dù hắn có không tới thôn Thất Lí, thì trưởng thôn cũng phải đến thôn Đại Lê chờ từ lúc sáng sớm, nếu huyện lệnh hỏi lí trưởng mấy vấn đề nhỏ mà ông không biết, thì trưởng thôn phải trả lời thay.
Cho nên trưởng thôn thừa dịp huyện lệnh không chú ý thì lén nói với Chu lão đầu:" Kim thúc đừng sợ, tí nữa huyện lệnh hỏi thì chúng ta trả lời, không hỏi thì im lặng, sẽ không sao đâu.
"
Chu lão đầu gật đầu, có chút thấp thỏm thoáng nhìn Mãn Bảo đi bên cạnh huyện lệnh.
Phó huyện lệnh đang kiểm tra tiến độ học của bọn họ, thế mới kinh hãi biết được bọn họ đã học xong rồi, giờ đang học .
Phải biết rằng, hồi trước Tết hắn từng đi xã giao với người trong tộc, có nhìn trúng một đứa cháu họ, năm nay mười hai tuổi, cũng vừa mới học mà thôi.
Phó huyện lệnh hơi trầm ngâm, không kìm được vừa đi vừa kiểm tra bọn họ vài câu trong .
Bạch Thiện Bảo và Mãn Bảo đều có thể đọc thuộc, mà về nghĩa, bọn họ cũng có thể nói được ra.
Hiển nhiên Bạch Thiện Bảo hiểu càng sâu hơn Mãn Bảo một chút, lúc Mãn Bảo phân tích thì giống như đang kể chuyện vậy, hơn nữa bé là đứa lảm nhảm, vốn đang có chút chột dạ, nhưng đi cả nửa đường, Phó huyện lệnh vẫn luôn thích thú nói chuyện với bọn họ, bé liền vứt sự chột dạ ra sau đầu, bây giờ hỏi đến bé, bé sẽ nói liên tục blah blah.
Phó huyện lệnh đã từng tiếp xúc với bé, hiển nhiên biết bé có tật xấu lải nhải này, nên cười tủm tỉm nghe bé nói, cuối cùng chuẩn xác tranh thủ lúc bé thở lấy hơi để đổi đề tài.
Mới nửa năm không gặp, dường như đứa trẻ này còn nói nhiều hơn trước.
Bạch lão gia mời Phó huyện lệnh đến nhà họ Bạch làm khách, các thôn dân đưa người đến cuối thôn rồi tự tản đi, nhìn đoàn người đi lên trên cầu, các thôn dân không kìm được nhỏ giọng thảo luận," Kim thúc đúng là may mắn mà, thế mà có thể được huyện lệnh gọi đi tiếp rượu.
"
" Chắc là vì Mãn Bảo phải không? "
" A, đúng thế, nghe họ nói chuyện, có vẻ Mãn Bảo quen biết huyện lệnh.
"
" Trí nhớ của ngươi kiểu gì thế, năm ngoái sửa đê, lúc bọn Mãn Bảo đi thăm Chu tứ lang không phải đã từng gặp được huyện lệnh, còn nói chuyện với huyện lệnh một hồi lâu sao? Vì thế mà Chu tứ lang khoe khoang suốt cả một mùa đông, làm lỗ tai ta sắp mọc kén ra này.
"
" Ngươi vừa nhắc thế thì ta nhớ ra rồi, ta cảm thấy vận khí của chúng ta đúng là không tệ, may mà năm ngoái đi sửa đê, nếu không bên trên mà vỡ đê, thì khả năng cao là thôn Thất Lí của chúng ta đã bị lụt hết rồi.
"
" Đúng vậy, đúng vậy, nghe nói thôn Tiểu La bị ngập hết rồi, còn cuốn trôi hai người, hồng thủy đến chỗ chúng ta nhỏ như vậy mà cũng cuốn được hai người đi, các ngươi nói xem chỗ bị vỡ đê không biết có bao nhiêu người bị lũ cuốn?"
Cuộc trò chuyện dần dần lệch sang đề tài khác, nói tới trời nam biển bắc.
Còn ở bên kia, Phó huyện lệnh mới vừa kiểm tra xong hai đứa trẻ cũng bắt đầu chuyển đề tài tới vấn đề giáo dục con trẻ với đám người Bạch lão gia.
Ở điểm này, ngoài Bạch lão gia và chủ bộ sư gia, mọi người đều không có tiếng nói chung với hắn, bởi vì gia cảnh bọn họ không giống nhau.
Ít nhất bọn họ không biết có bao nhiêu khó khăn trong việc bắt ép con cháu nhà mình học hành chăm chỉ, bởi vì theo cái nhìn của bọn họ, nếu nhà mình có thể cung cấp cho một đứa trẻ đi học, vậy đứa trẻ kia hẳn là phải mang ơn đội nghĩa, vô cùng vui mừng mới đúng..